Câu hỏi ngô nghê của cậu con trai làm tôi có chút giật mình xao xuyến. Ừ, thanh xuân trong tôi là gì nhỉ?
Chẳng phải là những mối tình yêu đến cuồng si của một thằng sinh viên nghèo mang quần thủng đít, cũng không thể là những lần lỡ chơi “khô máu” rồi ngày sau ôm chai rượu cúng 5 bạc lẻ ngồi khóc tu tu giữa ngã ba đường và càng không phải là “cơn mưa rào” như thơ văn vẫn ví, bởi Sài Gòn mùa nào chẳng có mưa!
Tôi bắt đầu cảm thấy băn khoăn về câu hỏi tưởng chừng như giản đơn đó của cậu con trai. Thắp ánh đèn điện lên, trước mặt là ngổn ngang mớ tài liệu, deadline khách hàng dí như ma rượt; tôi gục lên bàn và chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay. Trong cơn mơ, tôi thấy mình trở về tuổi còn son — cái thời trai chưa vợ và gái còn thòm thèm, cái thời huy hoàng được đi nước ngoài như đi chợ.
Năm ấy tôi có dịp sang Tiệp Khắc công tác, ký kết dự án lớn hàng triệu đô. Đối tác bật ra một câu quen thuộc khiến tôi giật bắn người: “Ê, đi nhậu không?”. Tôi cứ nghĩ chỉ ở Việt Nam người ta mới có thói quen này chứ. Thấy ngờ ngợ, tôi cũng gật đầu đồng ý xem cuộc nhậu ở nước ngoài có vui hơn nước mình không.
Bước vào quầy bar nhỏ bên ngã tư đường, giữa không gian tràn ngập những sắc đèn xanh đỏ, tiếng nhạc xập xình khiến lòng tôi nôn nao hẳn ra. Cô gái mang vẻ đẹp rất Tiệp với đường cong hút hồn bê ra bàn chúng tôi 5 chai bia lạ hoắc. Ám ảnh về mùi nhậu lề đường của thằng bạn, tôi rùng mình hỏi đối tác: “Uống vào có chết không đấy bro?”. Cả bàn cười ầm lên, trêu tôi quê mùa. Rồi họ dẫn tôi vào cái hầm thơm phức mùi lúa mạch, lâu lâu thoang thoảng hương hoa bia. Hấp dẫn đến lạ kỳ!
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được tận mắt chứng kiến quy trình nấu bia Tiệp. Từng hạt lúa mạch được chọn lọc kỹ càng, đến khâu đãi hoa bia và chọn thời gian tỉ mẫn khi nấu. Bước xuống cầu thang gỗ, khung cảnh hiện lên như một nhà máy sản xuất bia thu nhỏ. Bia sau khi nấu xong được đóng chai cẩn thận và cho lên kệ.
Cô gái Tiệp đến gần, nở nụ cười thiên thần hỏi tôi: “Anh có yêu Tiệp Khắc không?”. Theo quán tính khi thấy gái xinh, tôi gật đầu lia lịa. Cô ta liền đưa cho tôi chai bia có đề chữ Classic Dark và bảo hãy uống nó. Bật nắp, rót bia vào cốc, cái màu đen ánh đỏ hết sức quyến rũ phả ra hương thơm thoang thoảng khó cưỡng lại được. Tôi nhấp môi rồi uống ừng ực, cứ thế cho đến khi cạn cốc bia. Vị ngọt hấp dẫn của men bia, mạch đen và mạch vàng hoà cùng hương hoa bia, lúa mạch xứ Tiệp khiến tôi sướng tê cả người.
Cô gái nhìn tôi cười ha hả. Tôi ái ngại hỏi lại: “Vậy nếu anh không yêu Tiệp Khắc thì sao?”. Cô gái chau mày nhìn tôi một hồi rồi đưa cho tôi chai bia khác, lần này lại đề chữ Classic Gold. Vẫn như thói quen, tôi rót bia ra cốc và bắt đầu nhâm nhi. Lạ ở chỗ, nếu như Classic Dark ban nãy sở hữu màu đen bí ẩn, thì Classic Gold lần này lại nổi bật với màu vàng hổ phách thuần khiết. Bia có vị ngọt độc đáo từ mạch nha, được kết hợp đúng chuẩn với hoa bia, mang lại cảm giác nhẹ nhàng cho người thưởng thức.
Tôi bắt đầu cảm thấy ấn tượng và có chút khoan khoái trong lòng. Cô gái nheo mắt đáp lời: “Nếu anh chưa yêu Tiệp Khắc thì đến một ngày nào đó anh sẽ yêu. Khi anh quay trở về Việt Nam, anh sẽ mang theo hương thơm bia Tiệp cùng nỗi nhớ không — thể — nào — quên…”
Và đúng thật, 2 tháng sau khi trở về nước tôi vẫn không thể nào quên được hương vị bia Tiệp mà tối hôm đó đã uống. Không chỉ bởi say ánh mắt cô gái mà còn mê bởi men bia ngào ngạt hương đó.
Tỉnh giấc, tôi lò mò lên Google search địa chỉ bán bia Tiệp để mong nắm níu chút gì đó của tuổi trẻ, thế mà ăn may tìm ra được Gammer, nhấc máy gọi đặt thử thùng bia 6 chai uống xem sao.
Nhìn vỏ chai giống y hệt tôi càng thêm hy vọng, vội rót bia ra cốc và uống, cảm giác sướng run người, hương bia len lỏi qua từng tế bào vị giác làm khắp người như có luồng điện bao quanh. Cả Tiệp Khắc như vỡ oà trong tôi. Hí hoáy lấy điện thoại gọi đặt bàn mai khao đám bạn để khoe loại bia Tiệp tôi vẫn hay kể. Sau đó tôi và vợ soạn ngay bàn nhậu để cùng thưởng bia dưới trăng; giữa đêm gió mát mùa hè Sài Gòn, đôi vợ chồng trẻ cùng nhau ru lại thời thanh xuân đã qua.
Ai đó đã từng nói thanh xuân là những gì nồng nhiệt nhất của tuổi trẻ nhưng cũng là vết phai của thời gian còn vương vương trên mái tóc. Còn với tôi, cái nồng nhiệt ấy chưa bao giờ cạn, thời gian rồi sẽ trôi đến vô cực và kỷ niệm sẽ là mái nhà yên ấm của thời gian. Cũng giống như loại bia Tiệp năm ấy tôi đã thưởng thức. Hương thơm nồng nàn của lúa mạch phả vào cái vàng sóng sánh tan chậm của lớp bọt trắng mịn; men say 7 độ đủ làm hồn người chếnh choáng, mơ màng đến tận hôm sau mà vẫn không phải đối mặt với cơn đau đầu. Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến tôi thao thức suốt tháng rộng năm dài…
P/s: Lần đầu đóng vai người đờn ông U50 kể về thanh xuân của mình!
Blog Thanh Thanh Lê